Không biết đây là quyết định đúng hay sai, chỉ biết rằng nó sẽ giải thoát cho chồng tôi khỏi những mệt mỏi mà anh gánh chịu suốt thời gian qua.
Vợ chồng tôi kết hôn được 6 năm. Chúng tôi chung sống với mẹ chồng vì anh là con trai độc đinh. Mẹ chồng tôi sắc sảo, ghê gớm và ghét con dâu ra mặt vì mãi mà tôi chẳng thể sinh cháu nội cho bà bế bồng. Vì thế, những mâu thuẫn trong đời sống cứ thế tích tụ đến mức chẳng thể nào tháo gỡ được.
Ảnh minh họa: Internet
Người khổ nhất có lẽ là chồng tôi, anh nhiều lần đứng ra bênh vực tôi trước mặt mẹ. Anh cũng giải thích rằng vợ chồng tôi đang cố gắng vì rằng tôi chỉ khó có con chứ không phải vô sinh, chỉ cần vợ chồng tôi kiên trì chạy chữa, con kiểu gì cũng sẽ về. Thế nhưng mẹ chồng tôi không tin vào điều đó, mỗi lần trông thấy nhà ai con đàn cháu đống, mẹ chồng tôi lại nói những lời xúc phạm, cay nghiệt khiến tôi chảy nước mắt.
Dù cuộc sống chẳng khác nào địa ngục nhưng tôi cố gắng chịu đựng vì chồng. Nhưng càng cố mẹ chồng tôi lại càng không vừa ý. Có lẽ ngay từ đầu chúng tôi không nên yêu nhau, tôi không nên lấy con trai độc đinh…
Những suy nghĩ như “cây độc không trái, người độc không con” khiến tôi bị trầm cảm nặng nề. Thương vợ nhưng chẳng biết làm thế nào, chồng đưa tôi về nhà ngoại ở cho khuây khỏa. Thế nhưng vì ở bên ngoại nên chồng tôi cứ đi làm về là sang với vợ khiến mẹ chồng tôi chẳng vừa lòng. Bố mẹ đẻ tôi xót con gái nên cũng mâu thuẫn với nhà thông gia. Cuối cùng, tất cả mọi việc có lẽ đều do tôi.
Cách đây gần 2 năm vợ chồng tôi có xin một bé trai bị bỏ rơi về làm con nuôi. Chúng tôi vất vả nuôi con khôn lớn và dành tình yêu cho nó thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn không vừa lòng vì không phải máu mủ của bà. Nhiều lần bà cầu xin tôi hãy để con trai bà được lấy người khác, để nhà bà có cháu đích tôn. Cuối cùng, tôi cũng phải chịu thua vì không thể nỗ lực hơn được nữa. Tôi đưa đơn ly hôn cho chồng.
Ngồi trong phòng chờ hòa giải, tôi chẳng nghĩ được mình đang làm điều đúng hay sai, chỉ biết rằng đây có thể là chút việc cuối cùng tôi có thể làm vì anh. Vì vốn dĩ anh cũng mệt nhoài, khổ sở vì những điều mẹ anh suốt ngày đay nghiến.
Ảnh minh họa: Internet
Dù còn yêu, còn thương nhưng có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ dừng lại ở đây mà thôi, nói đến đã đau nhói lòng. Tôi sẽ ở vậy nuôi con nuôi của chúng tôi khôn lớn, còn anh rất có thể sẽ có một gia đình mới với những đứa con xinh. Chúng tôi chỉ có thể âm thầm chúc nhau hạnh phúc. Bởi mọi chuyện số phận đã sắp đặt cả rồi, chúng tôi, đến cuối cùng cũng không thể cùng nhau vượt qua được rào cản lớn trong cuộc sống…
CTV Trần Ngân