Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa

Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa

3h sáng, tiếng khóc nấc phá tan cái sự yên lặng trong đêm, nó kìm nén tiếng khóc vì sợ cậu con trai tỉnh giấc, và cũng vì đau quá mà không thể khóc lên thành tiếng.

Vợ chồng nó nói chuyện với nhau suốt cả đêm, dùng mọi lời lẽ thuyết phục, cuối cùng chồng nó cũng thừa nhận “anh đang cảm nắng một người phụ nữ khác”. Nó đoán trước được điều này, nhưng sao khi nghe chồng nó thừa nhận, nó vẫn đau và sốc đến như thế. Chồng nó ôm nó vào lòng, nói xin lỗi rất nhiều, những mỗi câu xin lỗi đó như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim bé bỏng của nó. Nó khóc ngất, không trách móc bất cứ một câu nào, chỉ khóc và lả người đi vì đau đớn.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên nó làm sau khi đưa con trai đến trường là gọi cho cô bạn thân của chồng nó để nói chuyện, đó là người chứng kiến hôn nhân và hiểu rõ nhất về vợ chồng nó. Nhưng nó chẳng nói được câu nào, cứ khóc nấc lên từng hồi, miệng thì lắp bắp. Đầu dây bên kia cụp máy, 10’ sau thì cô ấy đứng trước cửa nhà gọi nó.
- Chị ơi! em biết phải làm thế nào bây giờ, chồng em anh ấy thừa nhận đang cảm nắng một người phụ nữ khác. Cô ấy hơn chồng em 2 tuổi, là giám đốc của một công ty truyền thông, đã ly dị và đang sống với cậu con trai.


-
- Em cứ bình tĩnh, khóc lóc không giải quyết được việc gì cả, giờ đi với chị hai chị em đi đâu đó cho đầu óc thoải mái.
Nó không muốn ra khỏi nhà, không muốn ai nhìn thấy đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ và khóc cả đêm qua. Nhưng chị bạn nằng nặc lôi nó đi. Nó không nói, chỉ ngồi nghe chị bạn phân tích, nhưng nó không hiểu chị đang nói gì, tai nó lùng bùng, mọi âm thanh xung quanh dường như không còn rõ ràng như thường ngày nó vẫn nghe thấy.
Ngồi một lúc, nó đòi về nhà, nó bảo nó muốn yên tĩnh, muốn ở một mình để suy nghĩ. Khỏi phải nói, chị hoảng hốt như nào, vì chị sợ nếu để nó một mình trong lúc tâm lý bất ổn như thế biết đâu nó làm việc gì dại dột. Nó đoán được ý của chị, nó cười và bảo chị cứ yên tâm đi làm, em không dại gì mà chết hay làm bản thân bị thương đâu. Chị tạm yên tâm đưa nó về nhà.
Ngồi một mình trong căn nhà đó, nó mường tượng lại chuyện tối qua hai vợ chồng nó nói chuyện. 3 năm lấy nhau, lúc nào nó cũng lo sợ một ngày chồng nó đi với người khác. Nó đã từng nói với chồng “nếu anh bỏ em đi với người khác, em sẽ chết cho anh xem”. Giờ thì chuyện đó đã sảy ra, nhưng không hiểu sao, trong đầu nó chưa có 1 phút nào nghĩ đến cái chết, lạ thật.
Dạo này, nó thấy chồng nó rất lạ, mọi biểu hiện đều không giống bình thường: về muộn không lý do, nói chuyện không nhìn vào mắt nó, điện thoại luôn kè kè bên cạnh, thỉnh thoảng có điện thoại lại ra khỏi nhà để nghe. Linh tính mách bảo nó chồng nó đang có người đàn bà khác.
Nó bắt đầu để ý, rồi đến tối qua, khi hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm nói chuyện vui vẻ. Chồng nó có điện thoại, nó liếc qua nhìn thấy không ghi tên người gọi đến, nhưng chồng nó vội vàng ra ngoài nghe máy. Lúc quay trở vào, nó hỏi chồng : “Ai gọi điện mà anh phải ra ngoài nghe thế?”. Chẳng biết có phải có tật giật mình không mà chồng nó lỡ lời “Chuyện công việc thôi, em đa nghi thế nhỉ, chẳng nhẽ cứ ra ngoài nghe điện thoại là bị xét vào việc nói chuyện với gái à?”. Nó nhìn chồng một lúc, hình như anh cũng biết nó đang nghĩ gì nên đánh trống lảng bê mâm cơm vào trong bếp.
Nó ôm con đi ngủ và không quên dặn chồng “ Em cho con đi ngủ rồi chúng mình nói chuyện. Em có chuyện cần phải nói với anh hôm nay”.

………….
Nó nhìn chăm chăm vào chồng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nó không khóc lóc như mọi lần hai đứa giận hơn, lần này khác, không hề giống cảm giác của những lần giận hờn trước đây. Nó bắt đầu nói về những ngày đầu tiên hai đứa đến với nhau, nói đến tình yêu nó dành cho chồng nó nhiều nhường nào. Bất chợt nó quay ra hỏi :
- Anh có yêu em không?
- Em bị sao thế? Tại sao hôm nay lại ngồi nói mấy chuyện này, nếu không có gì nghiêm trọng thì anh phải đi ngủ, mai anh còn phải đi làm.
- Em có thiếu sót gì trong 3 năm qua không? Có cần phải điều chỉnh gì hay thay đổi gì không? Em muốn được nghe những góp ý chân thành từ phía anh, em hứa hôm nay sẽ không giận dỗi về những điều ấy.
Im lặng một lúc rồi anh nói ra những điều được, chưa được về nó, rằng nó đã làm tròn bổn phận của người vợ, người mẹ, nhưng tình yêu của nó khiến anh thấy ngột ngạt, nó khiến anh luôn cảm thấy mệt mỏi bởi những suy nghĩ muốn kiểm soát chồng của nó.
- Phải chăng vì thấy ngột ngạt, thất mệt mỏi mà anh có người khác?
- Em đang nói cái gì thế? Người nào? Em lại bắt đầu suy diễn linh tinh rồi đó.
- Có lẽ em đang lo lắng thái quá chăng khi thời gian gần đây mọi sinh hoạt, thái độ cúa anh không còn tự nhiên và bình thường nữa?
- Em thôi đi, suốt ngày chỉ suy diễn linh tinh, anh mệt mỏi với suy nghĩ đó của em quá rồi. Anh xin em, em yêu anh bớt bớt đi được không, anh thấy ngộp thở quá rồi.
Nó im lặng hồi lâu, không hề khóc. Rồi nó nói đến những suy nghĩ của nó, cảm giác của nó, nói đến việc nó sẵn sàng đón nhận những điều xấu nhất có thể sảy ra, và nó hỏi chồng “ anh cho em thêm một cơ hội, cho chúng mình một cơ hội nữa được không?”. Câu hỏi đó khiến chồng nó giật mình, anh nhìn nó hồi lâu, không nói gì thêm nữa.
Nó với chồng cứ ngồi nhìn nhau không nói không rằng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thở dài đầy mệt mỏi của cả hai. Đây không phải là cuộc nói chuyện bình thường, nó giống như phiên tòa Lương Tâm, không có bên nguyên, bên bị, cũng chẳng hề có bồi thẩm đoàn hay chủ tọa phiên tòa. Những người có mặt trong phiên tòa đó đang tự đối chất với chình mình, đấu tranh với chính mình, điều đó mới thực sự đáng sợ.
Cuối cùng thì chồng nó cũng lên tiếng, anh kể anh gặp cô ấy cách đây 3 tháng qua công việc. Đó là một người phụ nữ có tiền, có địa vị, có nhan sắc, có cả sự từng trải. Cô ấy đã có gia đình, nhưng đã ly dị và đang sống với cậu con trai. Họ gặp nhau qua dự án mà anh tham gia, họ ngưỡng mộ nhau, rồi từ công việc họ nói chuyện nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống.
- Anh với cô ấy, đã….đã…..???
- Không, không như em nghĩ đâu, đó chỉ là một sự rung động, chưa hề có bất cứ điều gì đi quá giới hạn như em đang nghĩ.
Lúc này thì nó chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa, nó chỉ biết khóc nấc lên, rồi nó tự oán trách mình, còn anh thì liên tục nói lời xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ những hồi tưởng của nó. Đó là điện thoại của anh, anh gọi nhưng nó không nghe, nó cảm giác chưa sẵn sàng để nói chuyện hay nói đúng hơn là nó đang giận anh mà không muốn nghe tiếng anh. 5 cuộc, rồi 10 cuộc điện thoại anh gọi nó đều tắt máy, nó đoán anh sợ nó ở nhà sẽ làm gì đó dại dột, vì đó là những gì anh từng biết về nó trước đây, chắc chắn nó sẽ không thể vượt qua được cú sốc đó.
- Em muốn yên tĩnh, đừng gọi em nữa, anh đừng lo em không làm gì dại dột đâu.
- Uhm, anh gọi vì H nói sáng nay em gặp chị ấy, anh thấy không yên tâm nên gọi xem em đang ở đâu.
- Em ổn, anh làm việc đi, em sẽ không chết như đã nói với anh trước đây đâu.
Chiều đó nó đón con về sớm, tắm rửa và cho thằng bé ăn. Sau đó, nó xách vali đã soạn sẵn từ trước và viết mảnh giấy để trên mâm cơm : “Em cần thời gian suy nghĩ và anh cũng vậy. Anh có 1 tuần để suy nghĩ đâu mới là điều anh cần nhất”. Nó dắt thằng con ra đến cửa thì chồng nó về, nhìn thấy nó xách vali trên tay, anh hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh kéo nó quay vào nhà, anh xin nó đừng đi, đừng lôi thằng bé đi bất cứ đâu, nếu người phải ra khỏi nhà là anh chứ không phải mẹ con nó.
Mắt nó đỏ hoe, bảo với chồng “Em sẽ đi, anh hãy ở lại đây, trong ngôi nhà này để suy nghĩ xem điều gì quan trọng nhất đối với anh, còn em em ở trong 4 bức tường này quá lâu rồi, để rồi chính em cũng không nhận ra em đang đánh mất cái gì nữa”. Hai bên cứ giằng co, người bước đi, người níu giữ. Thằng bé 3 tuổi không hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhưng nó thấy mẹ nó khóc, ba nó khóc, nó cũng gào lên. Cảnh tượng đó như bóp nát trái tim nó thêm lần nữa.
Cuối cùng anh đành phải buông tay cho nó dẫn con đi. Nó bước chân lên taxi, khi anh lái xe hỏi “chị về đâu?” đầu óc nó trống rỗng, thực sự nó không biết giờ sẽ đi đâu, trớ trêu thay. Từ lúc lấy chồng, mọi mối quan hệ của nó bị cắt đứt hết, nó chỉ chơi với 1 -2 người hàng xóm. Đến bây giờ, cần một chỗ cho mẹ con nó nương náu, nó cũng không biết sẽ nhờ cậy ai. Mở danh bạ điện thoại ra, trong danh bạ có tổng cộng 20 số, cuối cùng nó quyết định gọi cho cô bạn thân hồi cấp 3, nó chỉ dám nói dối rằng chồng nó đi công tác lâu ngày, mẹ con nó sợ ở nhà một mình nên muốn nhờ cô ấy mấy hôm.
Trên đường đi anh gọi cho nó không biết bao nhiêu cuộc, nó không nghe, nó tắt máy. Trong đầu nó bây giờ là một mớ hỗn độn mà nó không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Đến gần nhà cô bạn, nó phải bật lại máy để hỏi đường, anh không gọi được thì nhắn cho nó cả trăm cái tin. Anh xin nó quay về, xin nó tha thứ, xin nó đừng mang con đi, và rằng anh không thể ở trong ngôi nhà trống trải đó dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Anh bảo bao năm qua về nhà giờ nào cũng luôn có vợ ngồi chờ cơm, giờ trước mặt là một mân cơm đầy ắp các món ăn anh thấy đơn độc và đang mất đi điều gì đó quý giá mà bao lâu nay anh không nhận ra. Nó nhắn lại cho anh cái tin :
- Mẹ con em đang trên đường vào Sài Gòn rồi, anh có 1 tuần để suy nghĩ lại mọi chuyện, hãy suy nghĩ đâu mới là điều quan trọng và đâu mới là thứ anh cần.
- Anh không cần 1 tuần để suy nghĩ, anh biết cái gì quan trọng với anh rồi, ngay từ lúc em bước chân ra khỏi nhà, anh đã biết đâu mới là thứ quan trọng với chính mình. Em đang đến chỗ nào rồi, xuống xe đi, anh chạy xuống đón hai mẹ con. Anh xin em, quay về đi, hãy cho anh thêm một cơ hội sửa sai.
Nó đã không nhắn lại, tắt máy, nuốt nước mắt vào trong rồi dắt thằng bé vào phòng trọ của cô bạn. Đêm đó, nó không ngủ được, nước mắt cứ thế tuôn ra, tim nó như có ai đó bọp nghẹt lại. Chưa bao giờ nó có thời gian suy ngẫm về nó, về chồng nó và gia đình nhỏ mà nó vẫn luôn tìm mọi cách để giữ. Đến bây giờ, khi cái niềm tin và tình yêu của nó đang có nguy cơ bị vỡ vụn nó mới chợt nhận ra nó đã sai như nào trong từng ấy thời gian sống bên cạnh chồng. Nó nghĩ, chỉ cần anh quyết định lựa chọn gia đình, chọn nó, nó sẽ thay đổi, sống một cuộc sống khác và yêu anh theo một cách khác.
Nó tắt máy 2 ngày, sang tới ngày thứ 3 thì nó bắt đầu thấy nóng ruột, nó mở lại máy. Không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn gửi đến. Đọc tin anh gửi, mắt nó nhòe đi nó không nghĩ anh cũng đau khổ nhiều như thế. Bỗng nhiên, nó thấy anh đứng trước của phòng trọ, mặt anh hốc hác, tiều tụy, râu ria dài ngoằng. Hóa ra, cô bạn thân thấy sự việc bất thường nên lén gọi điện cho chồng nó, rồi cho anh địa chỉ tìm đến đây. Thằng bé nhìn thấy ba sau mấy ngày không gặp, cha con lao vào nhau rồi khóc nức nở, nở quay mặt đi, nước mắt giàn dụa. Anh lao đến trước mặt nó, xin nó quay về nhà, cho anh một cơ hội, anh không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà vắng bóng vợ con thêm giây phút nào nữa.
Đến lúc này, nó chẳng thể cố cửng rắn hơn được thêm nữa, bao nhiêu sự ấm ức dồn nén giờ có cơ hội trào ra. Hai vợ chồng nó có một cuộc nói chuyện dài. Cuối cùng, nó quyết định tha thứ, cho anh một cơ hội, và cũng cho chính nó một cơ hội. Nó đề nghị anh chấm dứt mọi liên quan tới cô ấy, và nó hứa từ nay cho đến sau này sẽ không bao giờ nó nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa trước mặt anh.
Đó là câu chuyện của tôi – là sóng gió đó xảy ra năm tôi 23 tuổi. Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, không tiền, không công việc, không bạn bè tệ hơn là tôi đánh mất chính bản thân mình. Thế giới quan của tôi khi đó chỉ tồn tại duy nhất có chồng mình. Tôi yêu thương chồng như thứ tầm gửi sống nhờ, phó mặc cảm xúc, tương lai cho chồng mình quyết định.
Đến khi sóng gió gõ cửa, tôi mới nhận ra: Sóng gió, bão tố, hay bất cứ biến cố nào sảy ra đều có lý do của nó. Có người thứ 3 tồn tại trong hôn nhân của bạn là do chính bạn đã tạo một khoảng trống vừa đủ để họ có thể bước vào.
Đáng tiếc thay, chính tôi chứ không phải ai khác đã tạo ra đầy đủ các yếu tố đủ để hình thành một cơn bão lớn.
Tôi đã từng nghĩ rằng: Chỉ cần hết lòng yêu chồng, cơm ngon canh ngọt, quần áo là lượt chỉn chu cho chồng mặc mỗi sáng, chăm sóc con cái, như thế là đã đủ để giữ cho bão tố dừng ngoài cánh cửa.
Tôi quên mất rằng, trong ngôi nhà đó tôi cũng tồn tại, cũng cần che chắn, bảo vệ, cũng cần được chăm sóc, bảo dưỡng mỗi ngày. Và chồng tôi, anh ấy cần là sự bình yên trong ngôi nhà, là nơi anh ấy muốn quay về sau mỗi ngày làm việc, là nơi anh ấy có thể quên hết mọi ưu phiền, căng thẳng, mệt mỏi ngoài kia. Vì thế, bằng cách này hay cách khác tôi đã vô tình rước cơn bão qua cánh cửa chính ngôi nhà của mình. Hay nói đúng hơn, cơn bão đó hình thành từ chính nội tại ngôi nhà của tôi, chứ không phải từ các yếu tố khách quan bên ngoài mang lại.
Cơn bão có thể bắt đầu từ làn mây xám xịt từ những yêu thương mang đầy tính sở hữu, từ những việc kiểm soát tưởng chừng đó là yêu, từ những chăm lo cho chồng con mà nghĩ rằng đó là giữ. Từ sấm chớp mịt mù của nhiều vấn đề rắc rối, khó khăn, tranh cãi và bùng nổ với áp lực dồn nén mang từ bên ngoài về nhà, từ sự coi nhẹ những giá trị của nhau,... Tất cả những thứ đó, trong phút chốc, có thể phá tan hết công sức mà ta đã cố gắng xây dựng, vun đắp tổ ấm.. Sự bình yên – thứ tưởng chừng dễ kiếm tìm nhất trong ngôi nhà đôi khi lại trở thành điều khó chạm tay tới nhất.
Nhưng thật may tôi kịp nhận ra cơn bão, kịp nhận ra mình đã tạo ra nó như thế nào? kịp nhận ra sống để hạnh phúc chứ không phải hạnh phúc để sống, kịp nhận ra phải làm gì để bão tố qua đi nhanh nhất mà không để lại thiệt hại gì.
Phải cảm ơn những biến cố của ngày xưa, nó đã giúp tôi trưởng thành hơn theo từng năm tháng. Không chỉ có vậy, nó dậy cho tôi một bài học về tình yêu, dạy cho tôi cách phải yêu thương như thế nào là đúng? cho đi bao nhiêu là đủ? Dạy tôi điều đơn giản mà tôi không hay biết: rằng trước khi yêu ai đó, thì bạn phải yêu bản thân mình thật nhiều, khi ấy giá trị yêu thương bạn cho đi mới khiến người nhận trân trọng.
Có câu “Cuộc đời có thể làm ta gục ngã ...Nhưng ta hoàn toàn có quyền lựa chọn: đứng dậy đi tiếp hay không ?”. 10 năm trước, tôi đã chọn đứng dậy làm lại từ đầu, xây dựng lại ngôi nhà của mình. Ngôi nhà đó được xây dựng bằng những viên gạch mộc mạc, bằng những yêu thương chia sẻ, bằng sự trân trọng, cố gắng của cả hai bên.
Trong ngôi nhà đó, anh có khoảng trời riêng được tôi tôn trọng, được sống với nhưng đam mê, những thú vui, được tự do làm những điều anh thích. Còn tôi, tôi được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, tôi nuông chiều và được nuông chiều bản thân, tôi có khoảng trời riêng được anh tôn trọng. Mọi trách nhiệm đều dựa trên sự tự nguyện, và yêu thương được dựa trên lòng tin và sự gắn kết của mỗi người. Trách nhiệm bảo vệ ngôi nhà đó không còn là việc của riêng tôi, giờ thì luôn có anh song hành.


Bữa trước có bạn hỏi tôi “chị nghĩ gì về người thứ 3?” (là bão ấy). Tôi bảo giờ tôi không có thời gian để lo về những cơn bão đó. Năm 23 tuổi nhà cửa xập xệ, xuống cấp mà tôi còn có thể vượt qua cơn bão thì giờ sau 10 năm tôi nó không còn là mối bận tâm lo lắng đối với tôi nữa. Đã từ lâu tôi không dành thời gian giữ cửa nhà, rồi tìm mọi cách xua đuổi bão tố đi xa. Giờ tôi dành thời gian để giữ mình, để bảo dưỡng, trang hoàng ngôi nhà mình.
Đàn bà khi kết hôn, ai cũng kỳ vọng và luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất để ngôi nhà của mình thật vững chắc để không bị lung lay trước bão tố. Những kỳ vọng và cố gắng đó đã khiến chúng ta phải gồng mình lên, thậm chí là đánh mất chính mình, đánh mất đi rất nhiều giá trị thực cần giữ để chạy theo những ảo mộng thứ vô hình. Nhưng thật sự, để có được “Một ngôi nhà. Bão lùi sau cánh cửa” chẳng khó đến như thế, khi ta biết yêu thương chính bản thân mình và trân trọng những người yêu thương ta.
Đại văn hào Pháp V. Hugo đã nói : “Ngôi nhà được xây bằng gỗ đá, bằng ngói, bằng cột bằng kèo. Gia đình được xây bằng những việc làm yêu thương. Nó sẽ trụ vững một ngàn năm”. Rõ ràng là, để hôn nhân bền vững, để gia đình hạnh phúc bền lâu, người ta phải xây dựng bằng những vật liệu không mối không mọt, đó là chất liệu tinh thần, là tình yêu thương gắn kết, là cho đủ - nhận đủ, là sự tôn trọng. Hãy gác lại tất cả những lo lắng, u sầu đằng sau cánh cửa, để khi bước vào nhà với tâm trạng vui vẻ nhất và sẵn sàng sẻ chia.
Để có được một nơi bình yên đúng nghĩa thực sự không khó, nhưng đôi khi nó lại là ước mơ không thể chạm đến của rất nhiều người, cũng là thứ mong manh có thể bị cuốn bay bất kỳ lúc nào. Những người phụ nữ biết trân trọng hạnh phúc, nhưng cũng nên trân trọng bản thân mình, tự khiến cho mình hạnh phúc, bình yên mới có thể là thứ bình yên bền vững nhất dù cuộc sống trải qua bất kỳ biến cố nào. Vì vậy, hãy luôn dành thời gian cho chính mình, làm đẹp ngôi nhà của mình cũng chính là làm đẹp tâm hồn mình, yêu thương bản thân mỗi ngày, gia tăng giá trị bản thân theo thời gian. Có như vậy, kể cả ngôi nhà có cũ đi theo thời gian nó sẽ là một trở thành một di sản chứ không phải là phế tích.
Bởi thế, những tác nhân tiềm ẩn gây bão có thể mang trong mình dù là bao lâu, dù là ở bất kỳ đâu đó bên ngoài, kể cả trên suốt đường về, nhưng đừng bao giờ mang chúng vào sau cánh cửa. Trước khi tra chìa khoá mở cửa vào nhà, hãy dành một phút để hít thở thật sâu và nhắc mình nhớ đến những yêu thương, mong muốn chở che, bảo vệ người thân yêu và cả chính bản thân khỏi những cơn bão, trận cuồng phong chỉ trực cuốn trôi tất cả…
Xây đắp một ngôi nhà “bão giông dừng sau cánh cửa” và “bên trong chỉ có ấm áp”, giữ cho mình một nơi mà trái tim luôn hướng tới, mong muốn được trở về sau những mỏi mệt, tất cả đều tùy thuộc ở bạn!
Đây là trích đoạn trong bài thơ “ĐƠN GIẢN” của Scarlet Thụy Vi mà tôi rất thích, nó nói chính xác những gì tôi đang sống và đang nghĩ ở thì hiện tại
………
Em già rồi.
Nên sẽ không thích kiêng khem.
Ăn uống ngon, mặc đẹp, đọc những quyển sách hay.
Đi lang thang đó đây. Vùi đầu vào việc làm.
Hát khi tắm, xem phim khi đang nằm, cuộn tròn khi ngủ
Và yêu anh khi em muốn.
Em có ước gì đâu.
Anh ạ!
Cuộc đời này, là phức hợp của những điều giản dị.
Ta cứ sống, thở, cầu nguyện và yêu thôi!
Mọi thứ, hoặc chỉ là bản thân nó
Hoặc vốn dĩ đã là một phép màu.

Lời ngỏ

Học hỏi từ những sai lầm của bạn. Mọi người đều mắc sai lầm, nhưng cách bạn đối phó với chúng là điều quan trọng. Hãy học hỏi từ sai lầm của bạn và sử dụng chúng như một cơ hội để phát triển. KinhNghiemQuy chia sẽ kinh nghiệm làm mẹ, kinh nghiệm chăm sóc e bé, kinh nghiệm gia đình, kinh nghiệm tài chính, kinh nghiệm giáo dục con, kinh nghiệm thú cưng, kinh nghiệm trong cuộc sống giúp bạn tránh được những sai lầm. Nếu bạn thấy thông tin hữu ích bằng việc click vào các quảng cáo trên website là bạn đã ủng hộ cho đội ngũ của chúng tôi. Xin chân thành cám ơn.

©Bản quyền 2014
Cung cấp bởi SOPRO