- Ngắm nhìn con, tôi càng chắc rằng mình đã làm đúng và thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho tôi gặp con trọn vẹn đến vậy. Nếu như lúc đó tôi sợ dư luận, tôi sợ đối mặt với khó khăn, tôi trốn chạy mà nhẫn tâm phá thai để xóa sạch dấu vết như một số người phụ nữ khác, thì làm sao bây giờ tôi có thể được bế một thiên thần trên tay chứ!
Sau khi ra trường được 3 năm, lúc đó tôi 25 tuổi. Tôi là một người phụ nữ có thể nói là độc lập và trưởng thành.
Tôi đi làm rất xa nhà. Tôi đã từng yêu một lần rồi chia tay. Và rồi, tôi đã có thai với một người khác. Tôi giấu gia đình tôi, tôi nghĩ tôi đủ tự tin để quyết định cuộc đời của tôi. Tôi cho gia đình người đó biết điều này và không yêu cầu gì. Con là của tôi mà thôi. Đó là món quà của riêng tôi. Họ đồng ý và chăm sóc tôi rất ân cần cho đến khi tôi được mẹ tròn con vuông.
Đó là một bé gái trắng trẻo và xinh đẹp. Ngắm nhìn con, tôi càng chắc rằng mình đã làm đúng và thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho tôi gặp con trọn vẹn đến vậy. Nếu như lúc đó tôi sợ dư luận, tôi sợ đối mặt với khó khăn, tôi trốn chạy mà nhẫn tâm phá thai để xóa sạch dấu vết như một số người phụ nữ khác, thì làm sao bây giờ tôi có thể được bế một thiên thần trên tay chứ!
Ông bà nội của con bé nói rằng hãy để lại đứa bé cho họ nuôi, bảo tôi đi một mình và bắt đầu lại mọi thứ. Tôi đã không đồng ý. Tôi đã bế con ra đi khi em bé được bốn tháng.
Tôi về nhà. Em gái tôi nói rằng tôi bị điên, ích kỉ và bất hiếu chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho gia đình. Mẹ tôi khóc ngất lên ngất xuống cả tuần, nói rằng tôi làm xấu mặt gia đình dòng họ, đem nỗi nhục nhã về nhà, bà nói muốn chết đi vì xấu hổ, bà quá uổng công đã chăm bẵm và nuôi tôi ăn học. Bố tôi im lặng không nói gì, sau này bố mới động viên tôi rằng: đó là cuộc đời của con, con chọn lựa như thế thì phải có trách nhiệm đến cùng với bản thân và cháu bé.
Ông nội tôi đi ra đi vào rầu rĩ. Chú tôi thì im lặng. Bác gái, cô em của bố thì xót xa nói rằng: “Con ơi là con, sao mày dại thế con, mày xinh đẹp hơn người, học hành đàng hoàng sao lại phải chọn con đường vất vả và khó khăn như vậy, ngu quá con ơi là con”.
Bên ngoại tôi thì ai cũng thờ dài. Hàng xóm, láng giềng bàn ra tán vào, người thì thông cảm, người thì chê bai, người thì động viên. Mọi thứ cung bậc cảm xúc tôi được trải qua là như thế.
Mọi chuyện được lắng dần theo thời gian. Nhìn em bé trắng trẻo, ngoan và khỏe mạnh lớn khôn nên tâm trạng của mọi người đã chuyển từ bi thương thành vui vẻ, bố mẹ tôi vô cùng yêu cháu, mẹ tôi chăm cháu rất tuyệt. Hàng xóm thì xuýt xoa khen ngợi con bé thông minh. Tôi dẹp mọi thứ bên ngoài, toàn tâm chăm con.
Đổi lại những điều đó, con gái của tôi 8 tháng đã biết nói, từ đầu tiên phát ra lời là: ôi trời ơi, ôi trời ơi, cứ thấy gì là lại ôi trời ơi, ôi trời ơi làm ai cũng cười ngất. Sau một tuần từ tiếp theo nói được là: chó, chó…thấy con gì cũng chó, chó, chó…từ thứ ba là gọi: dì, dì,… thấy dì là gọi dì, dì…
Cho đến khi một tuổi thì hát như Xuân Mai. Tôi ở nhà cho đến khi con gái của tôi được 13 tháng. Tôi muốn bế con đi và sống cuộc sống của riêng tôi. Khi tôi chào ông nội đi, ông đã nói rằng: dù cháu có làm gì thì vẫn là cháu nội của ông, cháu vẫn có gia đình của mình.
Tôi đã khóc!
Tôi ra Hà Nội. Mẹ đi cùng tôi vì mẹ lo lắng cho tôi chân ướt chân ráo khi sống một mình lại còn có con nhỏ. Mẹ trông con cho tôi, tôi đi tìm việc. Sau nửa năm, tôi đi làm có thu nhập tạm ổn để tôi có thể nuôi cả mẹ và con gái của tôi. Tôi không muốn dựa dẫm vào gia đình của mình. Khi em bé được ba tuổi rưỡi thì tôi cho con đi học mẫu giáo. Và từ đó cho đến hôm nay đã được 8 năm, tôi đi làm và tự mình nuôi con mà không cần có đàn ông.
Tôi nhập hộ khẩu Hà Nôi cho hai mẹ con để con tôi đi học và đồng thời tôi học xong thạc sĩ.
Tôi đã không có thời gian để nghĩ tới đàn ông.
Khi tôi chọn làm mẹ đơn thân tôi đã mạnh mẽ hơn, nhìn rõ hơn về cuộc sống này. Hôm nay, tôi vẫn độc lập như ngày xưa và hạnh phúc cùng con gái mỗi ngày.
Đã quyết làm mẹ đơn thân, thì hãy là người phụ nữ mạnh mẽ